Chuyến đi Bắc Kạn của Cục An Toàn Thông Tin
Đường tới Bắc Kạn.
3h chiều, mình cùng Trần Sư huynh và 3 ae khác, thêm 1 anh zai lái xe, bắt đầu rời Cục Tần số & Vô tuyến điện - Bộ TT&TT, tạm biệt con đường lành chim đậu Trần Duy Hưng, lên xe đi đến Cao Bằng xa xôi ở phía Bắc Tổ quốc.
Gớm, lần đầu tiên ngồi xe biển xanh, đi công tác cùng các cán bộ cao cấp của Bộ, đúng là 1 cảm giác bá đạo bao trùm suy nghĩ! Hê hê. Mặc dù chỉ là đi support thôi, nhưng cũng gọi là hít ké ít fame!
Đường rừng núi đi nhìn ghê vãi, thế mà sao bọn nó toàn rủ nhau đi phượt bằng xe máy mà ko biết sợ là j nhỉ. Vào mình thì cho tiền chắc cũng chẳng dám phóng xe máy đi phượt như bọn nó đc! Mình sợ chết mà, ko dám đi xe máy cự ly xa!
Rừng nũi 2 bên đường thật hùng vĩ. Mình nhìn lên đỉnh các ngọn núi cao rồi tưởng tượng như mình có khả năng khinh công như nhân vật của mình trong game Blade & Soul. Nhắm mắt nghĩ, tưởng tượng bản thân lướt gió, leo vách núi dựng đứng, lượn lờ trong không trung, phê vãi!
Ấn tượng nhất trên đoạn đường đi từ Hà Nội lên Bắc Kạn có lẽ là 1 đoạn đường nhìn treo leo dựng đứng, xong còn được bám ngang vào vách núi, cứ như là đường đi vào Tây Xuyên ở trong mấy bộ phim Tam Quốc Diễn Nghĩa mô tả ấy. Đường quanh co bám vào vách núi. Nhìn thật hùng vĩ.
Tối đầu tiên.
Cuối cùng sau 3 tiếng đồng hồ, xe cũng đã lên tới nơi. Dừng chân ở Sở TT&TT tỉnh Bắc Kạn, trời tối mịt rồi. Anh em mang vác mấy con server cũng như thùng đồ dùng lên hội trường, nơi sẽ diễn ra diễn tập.
Ấn tượng đầu tiên của mình, ko ngờ Bắc Kạn còn nghèo vậy. Trời tối mà bóng đèn bật cũng hạn chế, tối om om! Thấy mình có vẻ hơi bất ngờ, 1 anh trong đoàn hỏi "Chú đã lên đây bao giờ chưa, có quen ko, ở trên đây họ còn nghèo lắm; hồi năm ngoái anh cũng về đây; như năm nay là còn hơn chán rồi đó". Mình ko ngờ tại "thành phố", mà Bắc Kạn lại vẫn còn thiếu thốn như vậy được. Nhưng mình cũng đáp lại ý là "ko sao đâu anh, em thấy hơi tối thôi, bật đèn pin điện thoại lên là ok.".
Sau khi đã khuân vác cũng như lắp đặt đc đồ, đoàn mình theo cán bộ tỉnh Bắc Kạn đi ăn tối. Móa, cái ông đứng đầu Sở TT&TT Bắc Kạn, ông ấy già hơn cả Bố mình; vậy mà ông ấy cứ xưng anh - em với mình. Mình đâm ra ngại quá nên phải xin phép mời rượu ông ấy trước rồi bảo ý là "về mặt tuổi tác thì đúng ra em phải gọi anh là Bác, nhưng hôm nay vì công việc chung, nên em cũng xin phép anh cho em xưng hô vs anh là anh - em cho tiện ạ." Ông ấy OK luôn và bảo ko cần câu lệ khách khí, toàn đồng chí trong ngành vs nhau cả, cứ anh - em cho nhanh!
Hên quá, vậy là danh chính ngôn thuận xưng hô anh - em với các cán bộ Sở, ko lo phạm thượng rồi! Danh chính ngôn thuận quan trọng lắm các bạn ạ. Danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì việc bất thành, việc bất thành thì lễ nhạc mất tôn ti trật tự, lễ nhạc mất tôn ti trật tự thì hình phạt sẽ ko thỏa đáng, hình phạt ko thỏa đáng thì làm cho dân sẽ ko biết thế nào cho đúng. Khổng Tử đã dạy vậy, ta ko nên quên!
Tối hôm đó được cho ăn mấy món lạ lắm, nghe nói toàn mấy món tủ của dân trên này. Rượu cũng thể loại rượu ngô, ko dám uống nhiều, sợ ko biết điểm dừng thì chết, tí còn phải config các kiểu nữa.
Móa, đêm hôm đó ngồi chỉnh sửa, chuẩn bị cho buổi hôm sau đến tận 2h đêm mới về nhà nghỉ. Vội vã tắm rửa rồi đi ngủ. Cứ tưởng lên đây support thì chắc sẽ có lúc rảnh mà lượn lờ rừng rú 1 tí, nhưng tình hình này có vẻ thôi nhịn rồi!
Ngày thứ hai.
Hôm đó là buổi giảng dạy lý thuyết cho các cán bộ CNTT của tỉnh Bắc Kạn về ATTT. Gớm, đúng chuẩn kiểu lớp đại học, sinh viên ngồi dưới nghịch điện thoại rồi nằm ngủ! Chỉ đc mấy ông ngồi trên là có vẻ chú tâm nghe giảng. Tôi cũng chẳng hiểu các ông làm việc trong ngành CNTT, được Sở chọn đi tập huấn ATTT, dù kiến thức ko nhiều, học cao đẳng trung cấp các kiểu, nhưng ít ra cũng nên ngồi nghe ko nhiều thì ít chứ! Fail vãi.
Trưa hôm đó đi ăn trưa với ông nào đó mình cũng quên rồi, nhưng hình như cũng là cán bộ cao cấp của tỉnh Bắc Kạn hẳn hoi, ko hề tầm thường. Nói chung bữa này cũng lại ăn mấy món đặc sản vùng miền lạ lạ, mà mình thì ko quen ăn sơn hào hải vị cho lắm, nên cũng ko nhớ nhiều.
Tuy nhiên, tối hôm đó, được Bí thư tỉnh ủy Bắc Kạn mời đi ăn tối, đúng là khác bot ae ạ! Ấn tượng đầu tiên, what the hell, Bí thư tỉnh ủy mà đi con xe Wave đời cũ này á, có lẽ nào là 1 vị quan thanh liêm? Thấy cán bộ ngang chức ở các tỉnh khác dưới xuôi toàn ô tô các kiểu cơ mà, đúng là ko thể ko để ý!
Vào mâm cơm, hết chỗ ngồi, còn đúng 1 slot duy nhất ngồi cạnh ông ấy. OK fine có j phải ngại, ngồi hầu rượu cạnh Bí thư tỉnh ủy luôn cho ngầu! Ngồi gần mới thấy, ông ấy trán cao, tai to và dài, dáng ngồi nghiêm nghị đường hoàng, đúng là ko phải tầm thường. Được ngồi hầu rượu người này, có vẻ cũng là nên làm.
Bằng 1 phép màu nào đó, chắc là bản thân có lịch duyệt kinh khủng, mới nói chuyện có 1 tí mà ko ngờ ông ấy nhớ tên được hết tất cả mọi người, bao gồm cả mình. Trong khi đó mình vẫn ko nhớ đc tên ông ấy, về sau phải để ý mọi người nói chuyện mới biết. Mình tiếp tục lặp lại bài xin phép xưng hô anh - em; ông ấy còn thoải mái hơn cả ông hôm trước. Mình cũng yên tâm phần nào. Kiểu quái j cứ ngồi vs mấy ông có khí chất thế này, mình lại đâm ra hơi lo lo!
Ngồi ăn đương nhiên lại toàn mấy thứ sơn hào hải vị rừng núi rồi, mình chỉ ăn nhiều duy nhất 1 món, đó là ong vò vẽ rừng, ăn nó giống món nhộng tằm mà Mẹ hay làm cho mình ăn. Kiểu quái j mình cứ thích ăn mấy thứ côn trùng như nhộng tằm vs châu chấu nhé! Thời gian còn lại, chủ yếu ngồi hầu rượu ông ấy và nghe ông ấy kể chuyện.
Ngồi nghe chuyện, thấy ông ấy đúng là 1 bậc hào kiệt, nhận trách nhiệm lãnh đạo 1 vùng đất xa xôi thiếu thốn, thế mà ông ấy rất tích cực áp dụng CNTT vào trong các công tác hành chính của toàn bộ tỉnh Bắc Kạn; đến mức mà đưa Bắc Kạn từ xếp thứ 3 mấy lên thứ 13 (sau Hà Nội) về ứng dụng CNTT vào các công tác hành chính. Rồi là hạn chế sử dụng giấy in, máy in cũng như máy photocopy, tích cực dùng thư điện tử. Nhờ vậy đã tiết kiệm rất nhiều ngân sách của Sơ vào việc giấy tờ cũng như tăng khả năng áp dụng CNTT.
Lúc ra về, ông ấy còn bảo rằng nghe tin anh em tối hôm qua làm việc vất vả đến 2h đêm, nên nếu đêm nay ae có hứng thú thì cứ alo tớ để tớ dẫn đi ăn bánh cuốn đêm Bắc Kạn. Mình đang phê phê vì tiếp rượu ông ấy hơi nhiều, nghe đến 2 chữ "bánh cuốn" tự nhiên bừng tỉnh luôn. Móa nó, mấy bữa nay toàn ăn đặc sản vs uống rượu, ko quen cho lắm, đêm nay đc ăn món tủ thế này thì đúng là 1 sự đền đáp xứng đáng. Nhớ lại hồi cấp 2, động lực mạnh mẽ để mình đạt được điểm 10 kiểm tra 45 phút Toán là việc sẽ được Mẹ mua cho ăn 1 bữa bánh cuốn chả thỏa thê. Đúng là tuổi thơ vô ưu vô lo.
Tối hôm đó ngồi config đến 12 rưỡi thôi, nhưng uống nhiều rượu quá nên mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ, chả ai muốn đi ăn bánh cuốn đêm nữa.
Ngày cuối cùng.
Ngày cuối cùng là 1 cuộc diễn tập giống kiểu CTF (Capture the flag), 1 bên tấn công, 1 bên phòng thủ. Cầm tay chỉ việc các cán bộ tập huấn. Buổi diễn tập đã thực hiện Deface Attack, SQL Injection và TCP SYN Flood Attack. Lại là lỗi SQL Injection thần thánh. Hôm trước tracking cái website của tỉnh Bắc Kạn về, mình có chỉnh sửa lại code phần login để tạo điều kiện cho SQL Injection dễ như vậy rồi mà hôm nay vẫn phải giải thích mãi về boolean login trong câu lệnh SQL cho các cán bộ. Xem chừng trình độ cán bộ thế này có vẻ ko ổn lắm. Cũng may việc kiểm soát ATTT cho các website các tỉnh vẫn thuộc Bộ kiểm soát, chứ giao vào tay mấy ông này thì đúng là ăn cám.
Trưa hôm đó, ơn giời, đc vào quán cơm bình dân ăn trưa, được ăn mấy món dân dã mình hằng yêu thích như đậu sốt cà chua, trứng rán, thịt rang, thịt quay, ..., lại ko phải uống rượu nữa chứ! Đúng là "1 bữa no"!
Chiều hôm đó, kết thúc tập huấn là bài phát biểu của Trần Sư huynh cũng như "anh" bí thư tỉnh ủy. Ngồi nghe phát biểu, tôi xin khẳng định lại rằng mấy sĩ phu phẫn uất cứ sính mấy ông lãnh đạo nước ngoài mà coi thường mấy ông lãnh đạo nước nhà vì cái trò phát biểu ko cần giấy nhé, các ông đúng là đã ít hiểu biết mà còn đố kỵ người tài. Việc các lãnh đạo nước ngoài ko cần giấy là do họ có máy nhắc chữ cũng như tai nghe siêu nhỏ rồi. Nếu để các lãnh đạo nước ta nói 1 cách thoải mái thì tôi đảm bảo rằng, với kiến thức uyên thâm cũng như lịch duyệt của bậc lãnh đạo, chẳng ông nào cần dùng giấy tờ cả mà vẫn nói đâu ra đấy, đầy đủ luận điểm và rất chắc chắn, có trước có sau. Còn việc họ dùng giấy tờ là do trong phạm vi 1 buổi họp lớn, cần phải có dàn ý đầy đủ cũng như giới hạn thời gian nói để ko ảnh hưởng đến thời gian buổi họp thôi.
Ông bí thư kia, ông ấy nói gãy gọn, đầy đủ, lưu loát, ngôn từ gần gũi, chả cần giấy tờ nào cả. Tôi thấy ông này đúng là đáng khâm phục! Nước nhà còn nghèo, dám nhận trách nhiệm lãnh đạo 1 tỉnh vùng cao thế này, mà lại có thể giúp tỉnh nhà đạt đc những thành tựu lớn như vậy, có lẽ ko phải vì muốn sống an nhàn, mà là vì lo cho quê hương. Nhưng đương nhiên, mấy sĩ phu phẫn uất trên fb có biết đâu. Buồn cho họ quá.
Trên đường về.
Đi hơn về kém. 5h kém 5 phút chiều, đoàn lên xe rồi ban sơ về kinh. Trước khi về, chúng tôi được tặng rất nhiều hồng ngâm cũng như bánh gio, để làm quà đem về Hà Nội. 1 chuyến đi đầy mệt mỏi, rượu cũng như mở mang tầm hiểu biết. Nước ta nhiều nơi còn thiếu thốn, bản thân cho dù có phải chịu khổ 1 tí thì cũng có đáng là gì. Rồi 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nhận bằng đại học xong, sẽ thi công chức rồi vào Cục ATTT công tác theo lời Trần Sư huynh. Đc vài năm thì xin chuyển về Sở TT&TT Hải Dương để tự tay xây dựng quê hương?
Nhưng thôi, mặc kệ, đó là chuyện của tương lai, ngắm cảnh rừng núi hùng vĩ rồi ngủ 1 mạch về thẳng Hà Nội.
Nhận xét
Đăng nhận xét